Cho
đến thời điểm này, sự kiện Sư Minh Tuệ không chỉ là hiện tượng tôn giáo
mà còn là một hiện tượng xã hội và đã bắt đầu mang màu sắc chính trị.
Đã có quá nhiều bài viết và ý kiến về việc hành đạo của Sư. Đồng tình ca
ngợi có, phản đối, phỉ báng có. Nhưng không thể ngăn chận được sự quý
trọng và tôn sùng của rất nhiều người. Người theo đạo Phật, người không
tôn giáo kể cả những người theo các tôn giáo khác cũng tán thán và tôn
thờ sự tu tập của Sư.
Trong
bài viết ngắn này, không bàn đến phương pháp tu tập của Sư Minh Tuệ nữa
mà chỉ nói thêm một chút về cách xử sự thông minh, bản lĩnh, trí tuệ,
sự hoà nhã và tinh tế của Sư trước mọi tình huống trong quá trình hành
đạo trên đường.
Trong
những ngày đầu cách đây gần 6 năm, Sư chọn cách đi khất thực theo hạnh
đầu đà. Những ngày đầu Sư vẫn còn mang áo vàng và xưng Thầy với mọi
người. Nhưng chỉ thời gian ngắn sau đó, Sư tiên liệu được rằng vì Giáo
hội không cho phép tu sĩ đi khất thực nên tiếp tục như thế sẽ bị phản
ứng và kết tội. Do đó Sư mang bộ y phấn tảo, ôm bình bát là nồi cơm điện
và không nhận mình là tu sĩ, không trực thuộc Giáo hội, xưng với mọi
người là con. Bỏ chữ Thích mà chỉ gọi là Minh Tuệ. Đó là một cách chọn
lựa khôn ngoan. Thế nhưng khi Sư nổi tiếng, Giáo hội lại ban hành công
văn thông báo Sư Minh Tuệ không phải là tu sĩ, không trực thuộc Giáo
hội. Đó là một việc làm thừa thải và lộ bản chất sân si của kẻ mang danh
đại diện cho Giáo hội. Bởi ngay từ đầu, Sư Minh Tuệ có nhận mình là tu
sĩ đâu? Sư xưng mình là con của mọi người, xem mọi người là cha mẹ, anh
em. Sư bảo Sư vẫn còn đang tu tập nên chưa thể làm thầy ai cả. Do vậy
Giáo hội đã bị việt vị bởi công văn này. Và qua đó cho thấy Sư Minh Tuệ
đã nhìn thấy trước sự việc sẽ diễn ra.
Khi
đi bộ hành trên đường, khi đến bất cứ chỗ nghỉ nào, Sư đều ngồi kiết
già. Trên khoảnh đất, dưới gốc cây, trên mỏm đá cheo leo hay chỉ là một
thềm nhà, Sư luôn ngồi kiết già. Ngồi được như thế phải trải qua một
thời gian tu tập mới có được, đó là chưa kể hằng đêm Sư vẫn ngồi với tư
thế ấy để ngủ ngồi. Kiểu ngồi đấy chứng minh Sư đã là người tu tập rất
lâu năm cùng với sự kiên trì. Không có bản lĩnh sẽ không làm được thế.
Bước
chân Sư thoăn thoắt trên đường dù mưa hay nắng với nụ cười đầy bao
dung. Khi có quá nhiều người cạo đầu theo Sư, Sư tuyên bố Sư chưa đủ
điều kiện nên không thu nhận đệ tử, ai muốn thì cứ gia nhập, theo không
được thì về. Không đồng tình và cũng chẳng từ chối ai. Thế nhưng Sư vẫn
giữ một khoảng cách để không bị kết tội là tụ tập, rủ rê, tổ chức mọi
người. Khi đoàn đã quá đông, Sư luôn đi cuối cùng, tách biệt với đoàn
một khoảng cách. Đó là một chọn lựa khôn ngoan dù Sư vẫn giúp đỡ mọi
người trong đoàn lúc nghỉ ngơi, dạy cho mọi người may y, giải thích
những yêu cầu của người tu theo hạnh đầu đà.
Nhiều
người đi theo Sư cho biết Sư như có một hấp lực, một từ trường khiến
khi cạnh Sư sẽ thấy tâm an lạc, thanh thản. Bởi Sư đã buông bỏ tất cả kể
cả mạng sống của mình, do vậy lòng Sư an lạc và truyền được sự an nhiên
đến được với người chung quanh. Giữa con đường thiên lý, Sư luôn nở nụ
cười, nụ cười mang đến cho mọi người hạnh phúc. Đó chính là sức hấp dẫn
của Sư.
Người
ta đảnh lễ Sư, Sư bảo hãy đảnh lễ Phật, Pháp, Tăng chứ Sư đang tu học
không dám nhận lễ. Để ý thấy rằng khi có người quỳ lạy, Sư đều ngoảnh
mặt sang chỗ khác và không lạy hay vái trả. Hành động tế nhị đó cho thấy
Sư không nhận sự vái lạy này. Theo dõi khi Sư bắt đầu nổi tiếng từ lúc
đến Hà Tĩnh, có hai lần Sư vái lạy. Một lần Sư vái trả lễ khi một Sư cô
đảnh lễ, đó là Sư vái trả một kẻ tu hành và một lần Sư và các đồng tu
lạy một tượng Phật dưới trời mưa tầm tã ở Quảng Trị khi một đạo hữu vừa
thỉnh một tượng Phật xin Sư Minh Tuệ chứng minh.
Khi
đoàn bắt đầu đến Quảng Bình, người dân bắt đầu đi theo đoàn quá đông,
Sư đã nhiều lần ôn tồn khuyên mọi người không nên tụ tập, nên về lo việc
nhà. Kể cả khi Sư bị đám đông xô đẩy, đụng chạm, Sư vẫn không biểu lộ
sự khó chịu hay phiền nhiễu mà chỉ nhỏ nhẹ với lời khuyên và lời chúc
mọi người hạnh phúc. Như vậy Sư đã chẳng còn sân si, giận dữ nữa. Ngay
khi ở Quảng Nam, Sư đã bị đánh gãy răng, toé máu, Sư vẫn bình thản mà
chúc người ta hạnh phúc, bình an. Đấy cũng là một cách tu đấy.
Hai
tay lãnh đạo xã ở Quảng Trị không cho phép đoàn của Sư nghỉ đêm ở nghĩa
trang, Sư vẫn mỉm cười và chúc cho họ hạnh phúc, điềm tĩnh tiếp tục
hành trình để tìm chổ nghỉ chân.
Khi
chiều về, trong nghĩa trang hay bãi đất trống, Sư cũng luôn có một
khoảng cách nhất định với những người đi theo đồng tu. Đó là cách để
chứng minh Sư không chủ trương tụ tập, tổ chức, lập tăng đoàn để luật
pháp không có lý do bắt bẻ.
Rất
nhiều người chất vấn, trao đổi với Sư về kinh sách, tu tập. Sư luôn trả
lời đơn giản, mộc mạc, dễ hiểu và ngắn gọn. Bởi sư không phải là người
thuyết pháp mà Sư là người hành pháp. Hơn nữa nhiều người đặt câu hỏi
theo kiểu hỏi đố để kiểm tra việc tu học của Sư. Sư biết điều đó nên
không diễn giải dài dòng, Sư chỉ nói việc giữ giới, tu theo lời Phật đã
dạy là đủ. Không đi sâu vào kinh sách, thuyết giảng giữa chộn rộn, ồn ào
của hàng trăm con người cũng là lối xử sự khôn ngoan và khiêm tốn.
Lúc
hàng trăm người chen chúc nhau cúng dường thức ăn, khi đoàn người đồng
tu đã lên đến 70 người, việc trà trộn để mang lại nguy hiểm trong các
thức ăn, nước uống có thể xảy ra. Sư chọn cách tự mỗi người hay nhóm nhỏ
đến từng nhà bất kỳ để xin ăn, không nhận món ăn cúng giữa đường. Đó là
cách hay nhất để tránh những hiểm nguy đầu độc có thể xảy đến.
Biết
tin Thầy Minh Thiện qua đời vì sốc nhiệt, đột quỵ sau mấy ngày theo
đoàn. Đôi mắt của Sư không còn vui, chất chứa niềm thương tiếc và kể từ
hôm đó, trên vai của Sư Minh Tuệ xuất hiện một giải khăn tang trắng. Đó
là sự tinh tế khiến người có chút suy nghĩ sẽ cảm thông. Hành động chia
buồn và nối tiếc tuy lặng lẽ nhưng đầy cảm xúc.
Giờ
đây trước những chộn rộn của truyền thông, của hàng trăm hàng ngàn
người cứ theo Sư trên đường, Sư đành phải ẩn tu. Có lẽ đó là giải pháp
tốt nhất trong thời điểm này. Mọi người đang lo cho sự an toàn của Sư,
lo lắng cho sức khoẻ của Sư, đó là việc đương nhiên vì sức ảnh hưởng của
Sư quá lớn. Đoàn của Sư giờ tan tác cả, mỗi người mỗi ngả. Lúc này mới
rõ ai là người quyết tâm tu, người nào chỉ là kẻ lùa theo ngọn gió với
mục đích riêng. Thầy Minh Tạng, Minh Trí, Chơn Trí, Như Ngộ và vài vị
nữa không nhớ tên vẫn đang tiếp tục con đường tu học. Đó là những người
đáng trân trọng. Xem đoạn Thầy Như Ngộ vẫn tiếp tục hành trình cô độc
giữa đường với làn da rám nắng mới hiểu được quyết tâm của người trẻ
tuổi này.
Cứ
xem như Sư Minh Tuệ tạm yên một thời gian nhưng theo ý của Sư, Sư vẫn
tiếp tục con đường đã chọn, nghĩa là Sư sẽ vẫn tiếp tục đi trên con
đường của một người tu theo hạnh đầu đà. Không có gì có thể cản trở khát
vọng của Sư. Mong mọi người đừng gán cho Sư là Phật sống, là Bồ Tát, là
A La Hán rồi rồng rắn theo Sư như cũ nữa. Hãy để cho Sư yên tâm tu tập.
Hãy xem Sư là bậc chân tu. Bậc chân tu đó như luồng ánh sáng soi rõ đám
tà tăng, xàm tăng, ác tăng ở trong các chùa to, tượng lớn đang mê muội
nhiều người. Ánh sáng của bậc chân tu Minh Tuệ cũng đã khiến nhiều người
tỉnh thức, thay đổi tư duy, hiểu ra thế nào là chánh pháp, giác ngộ
được thế nào là một cuộc sống an lạc và hạnh phúc. Nó không phải là tiền
tài, danh vọng, cũng chẳng phải cứ cầu, cúng dường nhiều là được phước.
Ánh sáng của Sư Minh Tuệ đã giúp người đời hiểu rõ hơn về Phật pháp. Đó
là điều lớn nhất Sư Minh Tuệ đã mang đến cho đời.
Dưới
đây là những hình ảnh theo tôi là đẹp nhất trong chuyến hành trình ngắn
ngủi của Sư Minh Tuệ. Xin cảm ơn những người đã chụp những tấm ảnh này.
Có lẽ tấm ảnh Sư Minh Tuệ và Thầy Minh Tạng đang song hành với nụ cười
hoan lạc là tấm ảnh hay nhất.
DODUYNGOC
No comments:
Post a Comment