Chân Tu Nha Kỹ Thuật
"Tức giận là lấy sai lầm của kẻ khác để trừng phạt chính mình!"
Saturday, May 2, 2015
Chửi mắng và lời dạy của đức Phật
Một lần, Phật đi giáo hóa vùng Bà La Môn, Các tu sĩ Bà La Môn thấy đệ tử của mình đi theo Phật nhiều quá, nên ra đón đường Phật chửi. Phật vẫn đi thong thả, họ đi theo… sau chửi. Thấy Phật thản nhiên làm thinh , họ tức giận, chặn Phật lại hỏi:
– Cù-đàm có điếc không?
…
– Ta không điếc.
– Ngài không điếc sao không nghe tôi chửi?
– Này Bà La Môn, nếu nhà ông có đám tiệc, thân nhân tới dự, mãn tiệc họ ra về, ông lấy quà tặng họ không nhận thì quà đấy về tay ai?
– Quà ấy về tôi chứ ai.
– Cũng vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì thôi.
* Người kêu tên Phật chửi mà Ngài không nhận. Còn chúng ta , những lời nói bóng, nói gió ở đâu đâu cũng lắng tai nghe, để buồn để giận. Như vậy mới thấy những lời cuồng dại của chúng sanh Ngài không chấp không buồn. Còn chúng ta do si mê, chỉ một lời nói nặng nói hơn, ôm ấp mãi trong lòng, vì vậy mà khổ đau triền miên. Chúng ta tu là tập theo gương Phật, mọi tật xấu của mình phải bỏ, những hành động lời nói không tốt của người, đừng quan tâm. như thế mới được an vui.
Trong kinh, Phật ví dụ người ác mắng chửi người thiện, người thiện không nhận lời mắng chửi đó thì người ác giống như người ngửa mặt lên trời phun nước bọt, nước bọt không tới trời mà rơi xuống ngay mặt người phun. Thế nên có thọ nhận mới dính mắc đau khổ, không thọ nhận thì an vui hạnh phúc. Từ đây về sau quí vị có nghe ai nói gì về mình, dù tốt hay xấu, chớ nên thọ nhận thì sẽ được an vui.
Tuy có chướng duyên bên ngoài mà chúng ta biết hóa giải, không thọ nhận, đó là tu. Không phải tu là cầu an suông, mà phải có người thử thách để có dịp coi lại mình đã làm chủ được mình chưa. Nếu còn buồn giận vì một vài lí do bất như ý bên ngoài. Đó là tu chưa tiến.
Đa số chúng ta có cái tật nghe người nói không tốt về mình qua miệng người thứ hai , thứ ba, thì tìm phăng cho ra manh mối để thọ nhận rồi nổi sân si phiền não, đó là kẻ khờ, không phải người trí.
KInh Dịch
Ông hàng xóm cầm ipad đi qua.
- Bác sỹ học rộng hiểu nhiều, nói tui nghe thử coi, người cực đoan là kiểu người làm sao?
- Anh đang lướt web?
- Dạ, tui vừa bị đứa nào hổng biết... Nó thẩy cho tui cái còm-men: Thằng cha cực đoan... Giận muốn cành hông!
.
Bác sỹ mời ông hàng xóm ngồi uống trà.
- Tôi nói theo Kinh Dịch, anh nghe chơi.
- Dạ, bác sỹ cứ nói. Tui nghe chơi.
.
Cầm quyển Kinh Dịch của học giả Nguyễn Hiến Lê, bác sỹ nhấp giọng.
- Có sáu kiểu người cực đoan, theo quyển sách này.
.
Ông hàng xóm quẩy chéo chân, hỏi:
- Thứ nhứt? - Là người luôn cho rằng, kẻ khác sai.
- Thứ hai? - Là người luôn nói rằng, mình đúng.
- Thứ ba? - Là người luôn cho rằng, mình đứng giữa.
- Thứ tư? - Là người luôn cho rằng, mình không thuộc bên nào.
- Thứ năm? - Là người luôn cho rằng, chỉ có phá phách là cách thức duy nhất.
- Thứ sáu? - Là người luôn cho rằng, chỉ có giết là cách thức hoàn hảo nhất.
.
Ông hàng xóm hào hứng.
- Sách này coi bộ hay a! Bác sỹ cho tui mượn đi... Trang nào ghi mấy chữ bác sỹ nói vậy?
- Đâu có chỗ nào ghi.
- Chớ bác sỹ đọc nó từ đâu?
- Từ quyển sách này.
- Nhưng nó ở đâu? Mấy câu bác sỹ nói đó?
- À.... Tôi nói theo cách luận của Kinh Dịch.
Friday, March 20, 2015
CHUYỆN 2 NGƯỜI QUÉT RÁC
“Thay vì xả rác xuống đường hoặc nơi công cộng
thì nên xả bớt rác trong tâm hồn mình.”
Vào sáng Chủ Nhật, có thể là do ngày nghỉ rảnh rỗi, một người đàn ông trung niên lúi húi quét dọn trước cửa nhà. Ông cầm chiếc chổi và đồ hốt rác quét sạch vỉa hè rồi quét dọc theo lề đường, cẩn thận gom tất cả đám cát, bao ny-lông, mẩu thuốc lá, ly giấy, lá khô và đủ thứ rác rưởi của xã hội văn minh vào thùng, đậy nắp cận thận, đặt ngay ngắn xuống lòng đường, để ngày mai xe rác của thành phố lấy đi. Hình như ông là người duy nhất ở khu phố này cầm chổi quét lòng đường và vỉa hè. Thói thường đều cho rằng chuyện đường phố sạch dơ để thành phố lo. Hơi đâu “bao đồng” chuyện nhà nước? Thế nhưng cứ mỗi lần qua khu Japan Town, ông lại cảm phục người Nhật về tinh thần tự trọng và yêu mến thành phố của họ. Lúc nào ông cũng thấy những ông, bà Nhật lúi húi quét dọn vỉa hè và lòng đường. Chính vì thế mà cả khu Japan Town lúc nào cũng sạch trơn. Chỉ cần bước qua ranh giới của Japan Town là một hình ảnh thật tương phản. Sự sạch sẽ, khang trang chỉ cách nhau một sợi chỉ. Có lần ông dừng xe lại hỏi thăm thì được các ông bà Nhật nói: “Chúng tôi quan niệm rằng đường phố thuộc về người dân, không hoàn toàn thuộc về chính phủ. Do đó giữ gìn đường phố sạch sẽ cũng là trách nhiệm của người dân. Đồng ý là chúng tôi có đóng thuế để thành phố lo chuyện vệ sinh nhưng giờ đây thành phố có quá nhiều việc phải lo hoặc lo không xuể. Chúng tôi không ngồi đó than trời trách đất. Nếu muốn sở rác phục vụ tốt hơn thì chúng tôi lại phải đóng thêm thuế. Thôi thì chúng tôi chia xẻ trách nhiệm với nhà nước mà cũng là để giữ gìn đường phố của chính mình. Chẳng mất mát gì cả. Tới một thành phố khang trang sạch sẽ người ta cảm phục cả đất nước lẫn con người ở đó. Chúng tôi yêu khu phố của chúng tôi và cũng muốn khách vãng lai yêu mến nó.”
Chính vì cảm phục người Nhật mà tuần nào ông cũng làm công việc này mà chẳng than phiền chi cả. Khi nhận thấy vỉa hè và lòng đường đã khá sạch, ông toan thu dọn để bước vào nhà thì một thanh niên từ xa bước tới, miệng phì phèo điếu thuốc. Chỉ cần nhìn cách ăn mặc và đi đứng người ta có thể nhận ra đây là một chàng thanh niên ngang tàng. Khi tới chỗ ông đang đứng, người thanh niên rít hơi cuối cùng rồi coi như không có ai, thản nhiên quăng mẩu thuốc lá xuống đường. Nhìn mẩu thuốc là nằm tênh hênh trên mặt vỉa hè sạch trơn, dường như nó có vẻ “phá hoại” và trêu ngươi, cho nên người đàn ông tức giận, lớn tiếng gọi người thanh niên:
- Này, yêu cầu quay lại nhặt tàn thuốc lá lên nghe!
Người thanh niên đã đi cách xa ông khoảng năm, sáu bước, nghe gọi thế quay đầu lại nhìn với vẻ hết sức ngạc nhiên. Anh ta ngạc nhiên vì có thể cả trăm lần quăng mẩu thuốc lá như thế này mà chẳng ai phản ứng gì, nay có một “gã điên” làm chuyện không giống ai. Anh ta quay lại, sẵng giọng hỏi:
-Ông nói gì?
- Yêu cầu cậu nhặt mẩu thuốc lá lên!
Mặt chàng thanh niên đỏ gay:
- Bộ đường phố này của ông hả?
Người đàn ông trả lời ngay:
- Không phải của tôi nhưng tôi tôi quét dọn sạch sẽ. Người tự trọng không bao giờ xả rác bừa bãi. Cậu hiểu điều đó không? Tôi yêu cầu cậu nhặt lên!
Tự ái bị tổn thương, người thanh niên không cần phân biệt đúng-sai, nói như gây sự:
- Không nhặt thì sao?
Sự lớn tiếng qua lại giữa hai bên làm người trong nhà chạy ra, người qua lại trên hè phố tò mò đứng lại. Cuối cùng tất cả đều thấy đây không phải chuyện đại sự cho nên xúm vào can gián. Cuối cùng người thanh niên hậm hực bỏ đi còn người đàn ông đứng phân bua một hồi rồi bực bội bước vào nhà.
***
Ba ngày sau,
tại một khu phố khác cách đó khoảng năm, sáu con đường người ta thấy một
vị sư đang quét rác tại cổng một ngôi chùa. Hôm nay là Thứ Hai chùa
vắng, Phật tử đi làm hết, sau hai ngày cuối tuần bận rộn với sinh hoạt
và lễ lạc, rác đã thấy lai rai trên sân. Ngoài ra, còn lá trên cây rụng
xuống cho nên thầy trụ trì ra công quét dọn, vừa vận động vừa làm sạch
trong ngoài. Đối với người xuất gia, quét rác cũng là “công phu”. Sau
khi cổng chùa đã sạch sẽ, sư toan đẩy thùng rác trở vào thì một chàng
thanh niên tà tà bước tới. Đây chính là anh chàng đã gây sự với người
đàn ông quét rác ba ngày trước. Khi đi tới cổng chùa, có thể do vô tình,
do quán tính, cố tật, hoặc đãng trí, sau khi mở bao thuốc lá, chàng ta
rút ra một điếu, châm lửa. Thấy bao thuốc đã hết, chàng ta quăng cả
chiếc bao trống không dưới chân bức tường cạnh cổng chùa rồi thản nhiên
bước đi. Thế nhưng khi bước đi khoảng năm, sáu thước, có thể do nhớ lại
cuộc “đụng độ” với người đàn ông trước đây, chàng ta quay đầu lại xem sự
thể như thế nào. Trái với phỏng đoán của mình, vị sư bình thản bước tới
chân bức tường, cúi xuống nhặt bao thuốc lá lên, quay lại thùng rác, mở
một bao rác nhỏ, bỏ bao thuốc lá trống vào bên trong, cột trở lại, bỏ
vào thùng rác rồi lặng lẽ đẩy thùng rác vào bên trong sân chùa, không hề
quay nhìn chàng thanh niên …đang ngạc nhiên đứng đó.
***
Ngày hôm sau,
chàng thanh niên tới thăm vị sư. Sau khi giới thiệu mình chính là người
xả rác trước cổng chùa. Chàng ta kể lại chuyện “đụng độ” với người đàn
ông rồi hỏi:
- Thưa thầy, tại sao cùng một chuyện mà thầy lại có lối cư xử nhẹ nhàng hơn người đàn ông kia?Sư hiền từ đáp:
- Người đàn ông đó là một công dân tốt. Một công dân tốt do làm tròn bổn phận của mình cho nên thường thẳng thắn nói lên cái sai của người khác để cùng nhau sửa chữa trong tinh thần ôn hòa. Tuy nhiên cách hành xử giữa một người thường và một người xuất gia có khác nhau. Người xuất gia không nói về cái lỗi của kẻ khác mà kham nhẫn để kẻ phạm lỗi giác ngộ mà tu sửa. Hai lối hành xử đó không cái nào hơn cái nào, “vạn pháp đều bình đẳng”, chỉ tùy duyên ứng xử mà thôi. Một căn nhà, một ngôi chùa, một khu phố hoặc nơi làm việc cần phải sạch sẽ. Sự sạch sẽ làm trang nghiêm cuộc sống và thế giới. Ngay đầu óc chúng ta cũng cần sạch sẽ. Muốn sạch sẽ thì phải quét rác. Một chiếc máy điện tử muốn tốt cũng phải “đổ rác”. Đầu óc con người muốn thanh tịnh, sạch sẽ cũng phải “đổ rác”- đổ bớt rác rưởi của tâm hồn. Những ý nghĩ bất tịnh, tương tranh, thù hận, đố kỵ, tị hiềm, những tư tưởng loại trừ, kỳ thị, ghét bỏ đều là rác rưởi của tâm hồn. “Quét rác” và “đổ rác” là việc làm thường xuyên của người nào muốn tâm hồn thanh tịnh. Từ thanh tịnh mà có thanh thản. Vì thanh thản cho nên không động tâm. Vì tâm không động cho nên ít gây đổ vỡ.
***
Ba ngày sau, chàng thanh niên tìm tới nhà người đàn ông, nói lời xin lỗi. Chàng học được một bài học nơi sư, “Thay vì xả rác xuống đường hoặc nơi công cộng thì nên xả bớt rác trong tâm hồn mình.”
Saturday, August 16, 2014
CHUYẾN TÀU CUỘC ĐỜI
Namo Sakya Muni Buddha
Lúc ta chào đời cũng như khi ta bước lên xe lửa, ta gặp những người, ta đã tưởng rằng họ sẽ ở lại với ta suốt chuyến đi: đó là cha mẹ ta! Thật không may, sự thật lại khác hẳn. Song thân đã xuống một ga nọ, bỏ mặc chúng ta thiếu tình yêu thương và sự trìu mến, thiếu tình âu yếm và sự đồng hành của các đấng sinh thành.
Dù sao, lại có những người khác lên tàu, họ trở nên rất quan trọng đối với chúng ta: Đó là anh chị em ta, các bạn bè và những người tuyệt vời mà ta thương yêu. Có những người xem cuộc hành trình như một buổi dạo chơi. Có những người khác lại chỉ thấy buồn rầu trong suốt chuyến đi. Có những người luôn luôn hiện diện và sẵn sàng giúp đỡ những ai cần. Có những người, khi xuống tàu, đã để lại một nỗi nhung nhớ triền miên… Có những người vừa lên đã xuống ngay, chúng ta chỉ vừa kịp thấy họ thôi… Chúng ta ngỡ ngàng vì một vài hành khách mà chúng ta yêu mến lại ngồi ở một toa khác, bỏ mặc chúng ta trong hành trình đơn độc. Dĩ nhiên, không ai có thể cấm cản chúng ta đi tìm họ khắp nơi trên xe lửa. Đôi khi, thật không may, chúng ta không thể ngồi bên họ bởi vì chỗ đã có người. Không can chi… hành trình là như thế: đầy thách đố, lắm giấc mơ, nhiều hy vọng… với những lần từ biệt mà không biết bao giờ trở lại.
Hãy cố gắng thực hiện chuyến đi cho tốt đẹp. Hãy cố gắng hiểu những người ngồi bên mình và tìm ra điều tốt nhất nơi mỗi người.
Hãy nhớ rằng vào mỗi khoảnh khắc của chuyến đi, một người đồng hành nào đó có thể chao đảo và cần được chúng ta thông cảm. Chúng ta cũng thế, chúng ta có thể chao đảo và sẽ luôn có ai đó có thể hiểu chúng ta. Mầu nhiệm lớn lao của cuộc hành trình là ta không biết được khi nào ta sẽ xuống tàu mãi mãi. Chúng ta cũng chẳng biết được khi nào các bạn đồng hành chúng ta cũng xuống tàu như vậy. Ngay cả người ngồi ngay bên cạnh chúng ta cũng thế. Tôi nghĩ là tôi sẽ buồn khi rời con tàu... Chắc chắn như vậy! Chia tay với tất cả bạn bè đã gặp trên chuyến tàu sẽ đau đớn đấy; để lại những người thân yêu trong cô đơn thì thật là buồn. Nhưng tôi chắc chắn rằng một ngày nào đó tôi sẽ đến ga trung tâm và tôi lại được thấy họ đều đến với một hành trang họ không hề có khi bước lên tàu. Ngược lại, tôi sẽ sung sướng vì được góp phần làm cho hành trang của họ tăng thêm và phong phú hơn.
Các bạn mến! Tất cả chúng ta, hãy cố gắng thực hiện một cuộc hành trình đẹp và hãy để lại những kỷ niệm đẹp về chúng ta khi chúng ta xuống tàu. Với những ai đang cùng tôi du hành trên chuyến xe lửa cuộc đời này.
Xin cầu chúc quý vị Thượng Lộ Bình An!
Mời xem Chuyến Tàu Hoàng Hôn NKT
Đóa Hoa Vô Thường / Lara Fabian - Je T'aime
Friday, August 1, 2014
Chuyện dễ nhưng lại khó !!!???
Chuyện về loài chim ó:
Nếu
đặt một con chim ó vào trong một chiếc lồng, với kích thước khoảng 2m x
2,5m, nhưng hoàn không có nóc, tức là phần trên được mở toang; con chim
này sẽ vẫn hoàn toàn là một... tù nhân trong lồng đó.
Lý
do: con chim ó luôn bắt đầu bay “chạy đà” khoảng 3- 4m đầu tiên. Không
có quãng đường để chạy, theo thói quen, chim ó không thể bay lên, và sẽ
chấp nhận bị cầm tù suốt đời, trong một “nhà giam” nhỏ không có mái!
Câu chuyện con dơi:
Một con dơi thường bay ra ngoài kiếm ăn vào buổi tối. Nó là một sinh vật nhanh nhẹn, linh lợi và bay chính xác.
Tuy
nhiên, nó không thể cất cánh mà lại thả người rớt xuống rồi mới bay.
Nếu nó được đặt trên sàn hoặc một mặt phẳng, thì nó chỉ có thể lê bước
loanh quanh một cách vô vọng, và, tất nhiên vô dụng, không thể bay đi.
Cho đến khi nó được rớt từ một độ cao nhỏ thôi là có thể tung mình bay vào không trung.
Câu chuyện về con ong nghệ:
Con ong nghệ, nếu bị thả vào một cái ly lớn không đậy nắp, cũng sẽ ở trong ly đó cho đến chết.
Nó
không bao giờ nhìn thấy đường thoát ở phía trên, mà chỉ cố gắng tìm
cách nào đó thoát ra qua các mặt ngang bên, hoặc qua... đáy ly.
Và câu chuyện về con người...
Trong rất nhiều trường hợp, con người cũng giống như con chim ó, con dơi và con ong nghệ ở trên.
Vật
lộn với tất cả các vấn đề rắc rối của mình, mà không bao giờ nhận ra
rằng rất có thể có một giải pháp ở rất gần, trước mắt, vì từ lâu, con
người đã thường tự giam mình trong những cái lồng của thói quen, sự cố
chấp, sự ích kỷ, tham lam... và sự lệ thuộc vào người khác
Saturday, April 26, 2014
Hãy để tâm yên tĩnh
Hôm
ấy đạo sư có việc ở làng quê hẻo lánh và đưa đệ tử đi theo. Cả hai đều
cuốc bộ. Dọc đường, đạo sư bảo đệ tử tạm nghỉ chân dưới một tàn cây xanh
um, như cái dù lớn che nắng trưa chói chang. Cách đó xa xa là một dòng
suối nhỏ chắn ngang. Đạo sư bảo : “ Thầy khát. Nhờ con lấy dùm thầy chút
nước. “
Đệ
tử mau mắn xách vò, thoăn thoắt bước tới con suối. Đến nơi, anh tần
ngần nhìn dòng nước, rồi nhìn sang bên bờ kia. Bắt gặp một đàn bò còn
ướt lông, hiểu ra cớ sự, anh quay lại gặp sư phụ,
bộc bạch : “Thưa thầy, người ta mới vừa dắt bò qua suối. Nước bị quậy
lên đục ngầu nên con không dám…”
Đạo sư ôn tồn : “ Được con. Vậy mình chờ một chút”.
Khoảng mười lăm phút sau, đạo sư bảo : “Lấy nước đi con!”
Đệ
tử sốt sắng xách vò trở lại bờ suối. Anh thấy nước bớt đục hơn, nhưng
vẫn chưa thể dùng được. Lập tức quay về chỗ sư phụ, anh áy náy nói :
“Thưa thầy, cũng chưa uống được đâu
ạ.”
Đạo sư mỉm cười : “Không sao, con. Mình chờ thêm một chút nữa.”
Rồi
ngài xếp bằng, hai bàn tay để lên lòng, sửa dáng cho thẳng lưng, lim
dim đôi mắt, yên lặng dưỡng thân dưới bóng râm của tàn cây.
Khoảng
nửa giờ sau, đệ tử ấy trở lại bờ suối. Bây giờ nước đã trong veo, có
thể nhìn thấu lớp sỏi dưới đáy. Anh rón rén bước xuống để khỏi khấy
động, và cố lựa chỗ tốt nhất để múc đầy vò nước mát mang về dâng thầy.
Đạo
sư đón lấy cái vò, nhìn vào rồi bảo “Con xem. Làm thế nào con có được
chỗ nước trong trẻo, mát ngọt này. Thật ra con chẳng làm gì cả. Con chỉ
cần kiên nhẫn đợi cho cặn cáu có đủ
thời gian để nó tự lắng xuống. Tâm
con cũng thế. Khi tâm con nổi sóng, điên đảo, con đừng toan tính cách
này cách kia để cố dẹp yên nó. Con hãy cho nó đủ thời gian để nó tự lắng
xuống. Nên khi con giận ai, con đừng thèm nghĩ tới họ nữa, đừng ráng
tranh cãi hơn thua. Con hãy hướng tư tưởng con sang việc khác. Tốt nhất
là con làm thinh, giả mù, giả điếc và kiếm một chỗ mà ngồi thở đều đặn,
nhẹ nhàng. Con chỉ tập trung vào hơi thở mà thôi.”
Đệ tử đáp: “Thưa thầy, nhưng thường đang lúc tâm trạng bất bình thì con lại không nhớ được cách để thoát ra !”
Đạo
sư gật đầu : “Phải đó con. Thế nên chỉ sau khi phạm sai lầm xong rồi
thì mình mới biết là mình sai lầm. Nhưng như thế
vẫn còn khá hơn là không nhận ra sai lầm mình vừa mắc phải. Mỗi một
trạng huống trong đời tu của con là một bài thi khảo sát trình độ tiến
hóa tâm linh của con. Nhưng khi con ở vào trạng huống đó, thì con không
hề nhớ là mình đang được thi, đang được thử thách. Đến khi kịp nhớ ra
thì con đã thua mất rồi, thi rớt rồi !”
Thursday, March 13, 2014
Vì sao những người lương thiện như con lại thường xuyên cảm thấy khổ
Thiếu Úy Nguyễn Thanh Hải Đoàn Công Tác 75/NKT
Tôi đã tìm một người thầy thông thái và đạo hạnh xin chỉ bảo:
-Vì sao những người lương thiện như con lại thường xuyên cảm thấy khổ, mà những người ác lại vẫn sống tốt vậy?
-Vì sao những người lương thiện như con lại thường xuyên cảm thấy khổ, mà những người ác lại vẫn sống tốt vậy?
Thầy hiền hòa nhìn tôi trả lời:
- Nếu một người trong lòng cảm thấy khổ, điều đó nói lên rằng trong tâm người này có tồn tại một điều ác tương ứng. Nếu một người trong nội tâm không có điều ác nào, như vậy, người này sẽ không có cảm giác thống khổ. Vì thế, căn cứ theo đạo lý này, con thường cảm thấy khổ, nghĩa là nội tâm của con có tồn tại điều ác, con không phải là một người lương thiện thật sự. Mà những người con cho rằng là người ác, lại chưa hẳn là người thật sự ác. Một người có thể vui vẻ mà sống, ít nhất nói rõ người này không phải là người ác thật sự.
- Nếu một người trong lòng cảm thấy khổ, điều đó nói lên rằng trong tâm người này có tồn tại một điều ác tương ứng. Nếu một người trong nội tâm không có điều ác nào, như vậy, người này sẽ không có cảm giác thống khổ. Vì thế, căn cứ theo đạo lý này, con thường cảm thấy khổ, nghĩa là nội tâm của con có tồn tại điều ác, con không phải là một người lương thiện thật sự. Mà những người con cho rằng là người ác, lại chưa hẳn là người thật sự ác. Một người có thể vui vẻ mà sống, ít nhất nói rõ người này không phải là người ác thật sự.
Có cảm giác như bị xúc phạm, tôi không phục, liền nói:
-Con sao có thể là người ác được? Gần đây, tâm con rất lương thiện mà!
-Con sao có thể là người ác được? Gần đây, tâm con rất lương thiện mà!
Thầy trả lời:
-Nội tâm không ác thì không cảm thấy khổ, con đã cảm thấy khổ, nghĩa là trong tâm con đang tồn tại điều ác. Con hãy nói về nỗi khổ của con, ta sẽ nói cho con biết, điều ác nào đang tồn tại trong con.
-Nội tâm không ác thì không cảm thấy khổ, con đã cảm thấy khổ, nghĩa là trong tâm con đang tồn tại điều ác. Con hãy nói về nỗi khổ của con, ta sẽ nói cho con biết, điều ác nào đang tồn tại trong con.
Tôi nói:
-Nỗi khổ của con thì rất nhiều! Có khi cảm thấy tiền lương thu nhập rất thấp, nhà ở cũng không đủ rộng, thường xuyên có “cảm giác thua thiệt” bởi vậy trong tâm con thường cảm thấy không thoải mái, cũng hy vọng mau chóng có thể cải biến tình trạng này; trong xã hội, không ít người căn bản không có văn hóa gì, lại có thể lưng quấn bạc triệu, con không phục; một trí thức văn hóa như con, mỗi tháng lại chỉ có một chút thu nhập, thật sự là không công bằng; người thân nhiều lúc không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái…
-Nỗi khổ của con thì rất nhiều! Có khi cảm thấy tiền lương thu nhập rất thấp, nhà ở cũng không đủ rộng, thường xuyên có “cảm giác thua thiệt” bởi vậy trong tâm con thường cảm thấy không thoải mái, cũng hy vọng mau chóng có thể cải biến tình trạng này; trong xã hội, không ít người căn bản không có văn hóa gì, lại có thể lưng quấn bạc triệu, con không phục; một trí thức văn hóa như con, mỗi tháng lại chỉ có một chút thu nhập, thật sự là không công bằng; người thân nhiều lúc không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái…
Cứ như vậy, lần lượt tôi kể hết với thầy những nỗi thống khổ của mình.
Thầy gật đầu, mỉm cười, một nụ cười rất nhân từ đôn hậu, người từ tốn nói với tôi:
- Thu nhập hiện tại của con đã đủ nuôi sống chính con và gia đình. Con còn có cả phòng ốc để ở, căn bản là đã không phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, chỉ là diện tích hơi nhỏ một chút, con hoàn toàn có thể không phải chịu những khổ tâm ấy.
-Nhưng, bởi vì nội tâm con có lòng tham đối với tiền tài và của cải, cho nên mới cảm thấy khổ. Loại lòng tham này là ác tâm, nếu con có thể vứt bỏ ác tâm ấy, con sẽ không vì những điều đó mà cảm thấy khổ nữa.
- Thu nhập hiện tại của con đã đủ nuôi sống chính con và gia đình. Con còn có cả phòng ốc để ở, căn bản là đã không phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, chỉ là diện tích hơi nhỏ một chút, con hoàn toàn có thể không phải chịu những khổ tâm ấy.
-Nhưng, bởi vì nội tâm con có lòng tham đối với tiền tài và của cải, cho nên mới cảm thấy khổ. Loại lòng tham này là ác tâm, nếu con có thể vứt bỏ ác tâm ấy, con sẽ không vì những điều đó mà cảm thấy khổ nữa.
-
Trong xã hội có nhiều người thiếu văn hóa nhưng lại phát tài, rồi con
lại cảm thấy không phục, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị cũng là một
loại ác tâm. Con tự cho mình là có văn hóa, nên cần phải có thu nhập
cao, đây chính là tâm ngạo mạn. Tâm ngạo mạn cũng là ác tâm. Cho rằng có
văn hóa thì phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngu si; bởi vì văn
hóa không phải là căn nguyên của sự giàu có, kiếp trước làm việc thiện
mới là nguyên nhân cho sự giàu có của kiếp này. Tâm ngu si cũng là ác
tâm!
-
Người thân không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái,
đây là không rộng lượng. Dẫu là người thân của con, nhưng họ vẫn có tư
tưởng và quan điểm của riêng mình, tại sao lại cưỡng cầu tư tưởng và
quan điểm của họ bắt phải giống như con? Không rộng lượng sẽ dẫn đến hẹp
hòi. Tâm hẹp hòi cũng là ác tâm.
Sư phụ tiếp tục mỉm cười:
- Lòng tham, tâm đố kỵ, ngạo mạn, ngu si, hẹp hòi, đều là những ác tâm. Bởi vì nội tâm của con chứa đựng những ác tâm ấy, nên những thống khổ mới tồn tại trong con. Nếu con có thể loại trừ những ác tâm đó, những thống khổ kia sẽ tan thành mây khói.”
- Lòng tham, tâm đố kỵ, ngạo mạn, ngu si, hẹp hòi, đều là những ác tâm. Bởi vì nội tâm của con chứa đựng những ác tâm ấy, nên những thống khổ mới tồn tại trong con. Nếu con có thể loại trừ những ác tâm đó, những thống khổ kia sẽ tan thành mây khói.”
-
Con đem niềm vui và thỏa mãn của mình đặt lên tiền thu nhập và của cải,
con hãy nghĩ lại xem, căn bản con sẽ không chết đói và chết cóng; những
người giàu có kia, thật ra cũng chỉ là không chết đói và chết cóng. Con
đã nhận ra chưa, con có hạnh phúc hay không, không dựa trên sự giàu có
bên ngoài, mà dựa trên thái độ sống của con mới là quyết định. Nắm chắc
từng giây phút của cuộc đời, sống với thái độ lạc quan, hòa ái, cần cù
để thay thế lòng tham, tính đố kỵ và ích kỷ; nội tâm của con sẽ dần
chuyển hóa, dần thay đổi để thanh thản và bình an hơn.
-Trong
xã hội, nhiều người không có văn hóa nhưng lại giàu có, con hãy nên vì
họ mà vui vẻ, nên cầu chúc họ càng giàu có hơn, càng có nhiều niềm vui
hơn mới đúng. Người khác đạt được, phải vui như người đó chính là con;
người khác mất đi, đừng cười trên nỗi đau của họ. Người như vậy mới được
coi là người lương thiện! Còn con, giờ thấy người khác giàu con lại
thiếu vui, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị chính là một loại tâm rất
không tốt, phải kiên quyết tiêu trừ!”
-
Con cho rằng, con có chỗ hơn người, tự cho là giỏi. Đây chính là tâm
ngạo mạn. Có câu nói rằng: “Ngạo mạn cao sơn, bất sinh đức thủy” (nghĩa
là: ngọn núi cao mà ngạo mạn, sẽ không tạo nên loại nước tốt) người khi
đã sinh lòng ngạo mạn, thì đối với thiếu sót của bản thân sẽ như có mắt
mà không tròng, vì vậy, không thể nhìn thấy bản thân có bao nhiêu ác
tâm, sao có thể thay đổi để tốt hơn. Cho nên, người ngạo mạn sẽ tự mình
đóng cửa chặn đứng sự tiến bộ của mình. Ngoài ra, người ngạo mạn sẽ
thường cảm thấy mất mát, dần dần sẽ chuyển thành tự ti. Một người chỉ có
thể nuôi dưỡng lòng khiêm tốn, luôn bảo trì tâm thái hòa ái từ bi, nội
tâm mới có thể cảm thấy tròn đầy và an vui.
-Kiếp
trước làm việc thiện mới chính là nguyên nhân cho sự giàu có ở kiếp
này, (trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu). Mà người thường không
hiểu được nhân quả, trồng dưa lại muốn được đậu, trồng đậu lại muốn được
dưa, đây là thể hiện của sự ngu muội. Chỉ có người chăm học Phật Pháp,
mới có được trí huệ chân chính, mới thật sự hiểu được nhân quả, quy luật
tuần hoàn của vạn vật trong vũ trụ, nội tâm mới có thể minh tỏ thấu
triệt. Để từ đó, biết làm thế nào lựa chọn tư tưởng, hành vi và lời nói
của mình cho phù hợp. Người như vậy, mới có thể theo ánh sáng hướng đến
ánh sáng, từ yên vui hướng đến yên vui.”
-Bầu
trời có thể bao dung hết thảy, nên rộng lớn vô biên, ung dung tự tại;
mặt đất có thể chịu đựng hết thảy, nên tràn đầy sự sống, vạn vật đâm
chồi! Một người sống trong Thế giới này,
không nên tùy tiện xem thường hành vi và lời nói của người khác. Dẫu là
người thân, cũng không nên mang tâm cưỡng cầu, cần phải tùy duyên tự
tại! Vĩnh viễn dùng tâm lương thiện giúp đỡ người khác, nhưng không nên
cưỡng cầu điều gì.
-Nếu tâm một người có thể rộng lớn như bầu trời mà bao dung vạn vật, người đó sao có thể khổ đây?
Vị thầy khả kính nói xong những điều này, tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt đầy nhân từ và bao dung độ lượng.
Ngồi
im lặng hồi lâu…xưa nay tôi vẫn cho mình là một người rất lương thiện,
mãi đến lúc này, phải! chỉ đến lúc này, tôi mới biết được trong tôi còn
có một con người rất xấu xa, rất độc ác! Bởi vì nội tâm của tôi chứa
những điều ác, nên tôi mới cảm thấy nhiều đau khổ đến thế. Nếu nội tâm
của tôi không ác, sao tôi có thể khổ chứ?
Xin
cảm tạ thầy, nếu không được người khai thị dạy bảo, con vĩnh viễn sẽ
không biết có một người xấu xa như vậy đang tồn tại trong con!
Friday, November 1, 2013
TÙY DUYÊN
Mọi việc trên đời này đều tùy duyên.
Việc gì đến - đúng lúc - đúng ngày giờ - đủ duyên - nó sẽ đến.
Tu
tâm sẽ đưa con người đến chỗ ngộ đạo (giác ngộ). Khi đạt giác ngộ, con
người sẽ giải thoát phiền não khổ đau và được an lạc hạnh phúc. Đạt được
bao nhiêu giác ngộ, con người sẽ giảm nhẹ bấy nhiêu phiền não khổ đau.
Cũng như mây đen tan biến bao nhiêu, mặt trời tỏ rạng bấy nhiêu.
Mây
đen ví dụ cho phiền não. Mặt trời ví dụ cho trí tuệ sẵn có của con
người. Con người ai ai cũng có trí tuệ, nhưng do phiền não che lấp, con
người trôi lăn trong tâm tham sân si không nhận ra trí tuệ của mình mà
thôi. Khi con người bớt phiền não, thì trí tuệ sẽ sáng ra. Điều này
không do cầu nguyện mà được.
Làm sao biết mình giác ngộ (ngộ đạo) hay chưa?
Khi
ngộ đạo, con người sẽ bật khóc vì xúc động, tâm tư bàng hoàng, không
ngờ đạo ở ngay trước mắt, ở ngay trước mặt, tự bấy lâu nay, mà mình
không hay, không biết, không nhận ra đó thôi. Đồng thời con người sẽ cảm
thấy hoan hỷ, như chưa từng hoan hỷ.
Trái
cây (quả) đủ ngày tháng thì sẽ chín tới, không thể sớm hơn hay muộn
hơn. Gieo nhân nào thì gặt quả nấy. Đó là cách tu nhân tích phước, tích
đức, để chuyển hóa cuộc sống của mọi người.
Wednesday, October 23, 2013
Dấu Chấm Đen Trên Tờ Giấy Trắng
Dấu chấm đen trên tờ giấy trắng
....Tôi lớn lên như bao chàng trai khác, vẫn hỷ nộ ái ố cuộc đời; biết yêu, biết ghét, biết giận, nhưng chưa bao giờ tôi biết tha thứ cho lỗi lầm của ai và … tôi nhìn cuộc đời, nhìn mọi người bằng lăng kính của riêng mình ! Tôi có cái nhìn rất tinh tế nên tôi dễ nhận ra những điểm không tốt của người đối diện mình và cũng chính vì thế khiến tôi không có bạn nhiều.
Tôi quý mến tất cả, nhưng tôi không tha thứ cho ai dù vô tình hay cố ý chơi không đẹp với mình, và tôi sẽ tìm cách đối xử lại như chính họ đã làm với tôi …. Có thể như thế mà tôi trở thành người khó tánh nhất xóm.
Và một ngày…. Mọi suy nghĩ của tôi thay đổi hết khi một vị Sư về trú tại chùa.
Xóm tôi có một ngôi chùa nhỏ nằm chơi vơi giữa đồng. Ngôi chùa nền đất vách lá ngày ngày chỉ có một vị sư già trông coi. Ngoài việc làm đồng áng, trông coi mảnh vườn và sau những giờ học tôi rất thích đến ngôi chùa này. Giữa không gian yên tỉnh, tiếng chuông, tiếng mõ, hòa cùng tiếng tụng kinh của Sư âm vọng giữa không gian tĩnh mịch, khiến lòng tôi yên bình lắm.
Một hôm có một vị sư trẻ về trú tại chùa. Vị sư trẻ có một đôi mắt sáng, sáng đến nỗi bạn có thể soi đường trong bóng đêm và thầy có một nụ cười rất hiền, nụ cười chứa đựng niềm hạnh phúc vô biên. Tôi thích nói chuyện với thầy, vì ở Thầy tôi không tìm thấy được điểm xấu nào. Như hiểu được mọi suy nghĩ trong đầu tôi, một hôm sau buổi tan trường tôi không về nhà mà chạy thẳng vào chùa để được tụng kinh cùng Thầy khi Thầy cúng chiều. Tôi yên lặng lắng nghe từng lời Thầy tụng vì thầy có một giọng tụng rất hay như cuốn hút lòng người vào từng lời kinh, lời chú nguyện của thầy khi thầy cúng thí thực. Sau thời kinh, khi mà thầy đã yên vị tọa cụ, Thầy nắm tay tôi dẫn ra sau vườn ngồi vào chiếc bàn gỗ. Thầy rót cho tôi một tách trà nhạt, rồi Thầy hỏi tôi:
- Con có nhiều bạn không, sao trẻ em trong xóm thì nhiều mà chỉ mình con vào chùa, mấy em đó đâu sao không đi cùng con?
- Dạ không, con không có bạn nhiều vì họ ai cũng xấu !
- Sao con nghĩ vậy ? Thầy hỏi với vẻ ngạc nhiên
- Vì họ chửi thề, họ hổn hào, họ lười học, họ lười suy nghĩ. Thầy xoa đầu tôi cười rồi nói:
- Để Thầy chỉ cho con điều này .
Rồi Thầy lấy ra một tờ giấy trắng, giấy trắng học trò, Thầy dùng bút lông nhỏ lên tờ giấy một chấm đen thật đen; Thầy giơ tờ giấy lên và hỏi:
- Con có thấy gì không?
Tôi nhanh miệng đáp mà không cần suy nghĩ:
- Dạ bạch Thầy một chấm đen ạ.
Thầy cười hỏi lại: Con nhìn rõ chưa nè?
Dạ con nhìn thật rõ rồi, bạch Thầy - Tôi khẳng định lại
Thầy cười tươi, nụ cười hiền hòa như chứa đựng cả tam thiên niềm an lạc vô biên:
- Sao con chỉ nhìn thấy chấm đen nhỏ trên tờ giấy trắng mà không nhìn thấy tờ giấy lớn trắng tinh thầy đang cầm?
Tôi lặng im không nói được lời nào. Thầy tiếp: Con người cũng vậy, không ai là hoàn thiện, cho nên Đức Phật mới thị hiện cõi đời này để giúp chúng sanh hoàn thiện tâm mình, giúp chúng sanh thánh thiện hơn, đạt được phật tánh (ngộ nhập Phật tri kiến) vì thể tánh chúng sanh và Phật không khác, chúng sanh cũng sẽ là những vị Phật của tương lai (ta là Phật đã thành, chúng sanh là Phật sẽ thành). Nếu con chỉ chầm chầm nhìn vào cái xấu của họ, con sẽ bỏ lỡ nhiều điểm tốt của họ, cũng như con chỉ nhìn thấy chấm đen trên tờ giấy trắng mà không nhìn thấy được tờ giấy trắng có chứa chấm đen nhỏ! Nếu con nhìn thấy điểm tốt của họ, con sẽ thấy ai cũng đáng yêu, ai cũng đáng kính cả, đó là tâm Phật trong mỗi con người luôn hiện hữu.
Niềm an lạc, sự yêu mến không phải người khác ban phát cho con mà chính con phải tạo ra nó...
Rồi Thầy lấy ra một tờ giấy trắng, giấy trắng học trò, Thầy dùng bút lông nhỏ lên tờ giấy một chấm đen thật đen; Thầy giơ tờ giấy lên và hỏi:
- Con có thấy gì không?
Tôi nhanh miệng đáp mà không cần suy nghĩ:
- Dạ bạch Thầy một chấm đen ạ.
Thầy cười hỏi lại: Con nhìn rõ chưa nè?
Dạ con nhìn thật rõ rồi, bạch Thầy - Tôi khẳng định lại
Thầy cười tươi, nụ cười hiền hòa như chứa đựng cả tam thiên niềm an lạc vô biên:
- Sao con chỉ nhìn thấy chấm đen nhỏ trên tờ giấy trắng mà không nhìn thấy tờ giấy lớn trắng tinh thầy đang cầm?
Tôi lặng im không nói được lời nào. Thầy tiếp: Con người cũng vậy, không ai là hoàn thiện, cho nên Đức Phật mới thị hiện cõi đời này để giúp chúng sanh hoàn thiện tâm mình, giúp chúng sanh thánh thiện hơn, đạt được phật tánh (ngộ nhập Phật tri kiến) vì thể tánh chúng sanh và Phật không khác, chúng sanh cũng sẽ là những vị Phật của tương lai (ta là Phật đã thành, chúng sanh là Phật sẽ thành). Nếu con chỉ chầm chầm nhìn vào cái xấu của họ, con sẽ bỏ lỡ nhiều điểm tốt của họ, cũng như con chỉ nhìn thấy chấm đen trên tờ giấy trắng mà không nhìn thấy được tờ giấy trắng có chứa chấm đen nhỏ! Nếu con nhìn thấy điểm tốt của họ, con sẽ thấy ai cũng đáng yêu, ai cũng đáng kính cả, đó là tâm Phật trong mỗi con người luôn hiện hữu.
Niềm an lạc, sự yêu mến không phải người khác ban phát cho con mà chính con phải tạo ra nó...
Monday, October 14, 2013
30 điều không nên tiếp tục làm với bản thân
“Không ai có thể quay ngược lại thời gian để bắt đầu lại từ đầu, nhưng bất kỳ ai cũng có thể bắt đầu từ ngày hôm nay và
tạo ra một kết thúc mới”.
1. Đừng mất thời gian với những đối tượng sai lầm
Cuộc
sống quá ngắn ngủi, bạn không nên dành thời gian với những người chỉ
biết hút cạn nguồn hạnh phúc của mình. Nếu ai đó muốn bạn có mặt trong
cuộc sống của họ, họ sẽ tự dành ra chỗ cho bạn.
Bạn không phải đấu tranh để giành giật lấy một vị trí nào cả. Đừng bao
giờ ép mình vào mối quan hệ với những người coi thường giá trị của bạn.
Và hãy nhớ, những người bạn thật sự của bạn không phải là những người ở
bên cạnh bạn khi bạn thành công, mà là những người ở bên cạnh bạn khi
bạn gặp khó khăn.
2. Đừng chạy trốn các rắc rối của mình
Hãy
đối diện với chúng. Đây không phải là việc dễ dàng. Không ai có khả
năng xử lý hoàn hảo mọi vấn đề họ gặp phải. Chúng ta cũngkhông thể ngay
lập tức mà giải quyết trọn vẹn một khó khăn. Chúng ta không sinh ra để
làm như vậy. Trên thực tế, chúng ta sinh ra để thất vọng, buồn chán, đau
khổ, và vấp ngã. Bởi vì đó là toàn bộ mục đích của cuộc sống – đối mặt
với vấn đề, học hỏi, thích nghi, và xử lý chúng. Chính điều này đã rèn
luyện chúng ta trở thành con người như chúng ta hiện nay.
3. Đừng nói dối bản thân mình
Bạn
có thể nói dối người khác, nhưng
bạn không thể nói dối chính bản thân mình. Cuộc sống của chúng ta chỉ
tiến bộ khi chúng ta nắm bắt các cơ hội; và cơ hội đầu tiên và cũng là
khó khăn nhất mà chúng ta có thể nắm bắt lấy là trung thực với chính
mình.
4. Đừng gác lại các nhu cầu của bản thân
Điều
đau đớn nhất là vì yêu người khác quá mà đánh mất bản thân mình, và
quên mất rằng mình cũng là người đặc biệt. Vâng, hãy giúp đỡ người khác;
nhưng bạn cũng phải giúp đỡ chính mình nữa chứ. Nếu có giây phút nào
dành cho bạn để bạn theo đuổi đam mê và làm điều
gì đó quan trọng với mình, thì giây phút đó chính là ngay lúc này đây.
5. Đừng cố gắng làm người khác
Một
trong những thách thức lớn nhất trong cuộc sống là làm chính mình trong
một thế giới cứ chực biến bạn thành người giống như mọi người khác. Lúc
nào cũng sẽ có người xinh đẹp hơn
bạn, thông minh hơn bạn, trẻ trung hơn bạn, nhưng họ sẽ không bao giờ
là bạn cả. Đừng thay đổi để mong người khác thích mình. Hãy là chính
mình, và sẽ có người yêu con người thật của bạn.
6. Đừng bận tâm với quá khứ
Bạn không thể bắt đầu một chương mới trong cuộc đời nếu cứ đọc đi đọc lại chương cũ.
7. Đừng sợ mắc sai lầm
Làm
việc gì đó rồi mắc sai lầm còn hiệu quả gấp 10 lần so với không làm gì
cả.
Mỗi thành công đều có một vệt dài những thất bại đằng sau nó, và mỗi
thất bại đều dẫn đường tới thành công. Suy cho cùng, bạn sẽ hối hận về
những điều mình KHÔNG làm nhiều hơn là về những điều mình đã làm.
8. Đừng trách móc bản thân vì những sai lầm đã qua
Có
thể chúng ta yêu nhầm người và đau khổ về những điều không xứng đáng,
nhưng dù mọi việc có tồi tệ tới mức nào, thì cũng có một điều chắc chắn:
sai lầm giúp chúng ta tìm được đúng người, đúng thứ phù hợp với chúng
ta. Chúng ta ai cũng có lúc mắc sai lầm, ai cũng có khó khăn, và thậm
chí tiếc nuối về những
việc trong quá khứ. Nhưng bạn không phải là sai lầm của mình, bạn không
phải là khó khăn của mình, và ngay lúc này đây, bạn có trong tay sức
mạnh để xây dựng nên hiện tại và tương lai của chính mình. Mỗi một điều
từng xảy ra trong cuộc sống của bạn đều góp phần chuẩn bị cho bạn đón
nhận một khoảnh khắc mới chưa đến.
9. Đừng cố công mua hạnh phúc
Nhiều
thứ chúng ta mong mỏi có được có giá đắt. Nhưng sự thật là, những gì
thực sự khiến chúng ta hài lòng lại hoàn toàn miễn phí – đó là tình yêu,
là tiếng cười, và là những giây phút miệt mài theo đuổi đam mê của
mình.
10. Đừng tìm kiếm hạnh phúc ở người khác
Nếu
bạn không cảm thấy hạnh phúc với chính con người bên trong của mình,
thì bạn sẽ chẳng thể nào có được hạnh phúc lâu dài với bất kỳ người nào
khác. Bạn phải tạo ra sự ổn định trong cuộc sống của mình trước rồi mới
nghĩ tới chuyện chia sẻ cuộc sống đó với người khác được.
11. Đừng lười nhác
Đừng
nghĩ ngợi quá nhiều, bởi có thể bạn sẽ tạo ra một rắc rối không đáng
có. Hãy đánh giá tình hình và đưa ra hành động dứt khoát. Bạn không thể
thay đổi điều mà mình không muốn đối mặt. Tiến bộ bao hàm rủi ro. Chấm
hết! Bạn không thể đứng một chỗ mà hy vọng mình sẽ tới được đích.
12. Đừng nghĩ rằng mình chưa sẵn sàng
Khi
một cơ hội xuất hiện, không có ai cảm thấy mình đã sẵn sàng 100% để đón
nhận nó. Bởi vì phần lớn những cơ hội lớn lao trong cuộc đời đều đòi
hỏi chúng ta phải phát triển vượt quá “vùng thoải mái” của mình – điều
này có nghĩa là ban đầu, chúng ta sẽ không cảm thấy hoàn toàn thoải mái.
13. Đừng tham gia vào các mối quan hệ vì những lý do sai lầm
Cần
phải lựa chọn các mối quan hệ một cách khôn ngoan. Ở một mình còn tốt
hơn là giao tiếp với người xấu. Bạn không cần phải vội vàng. Điều gì
phải đến, sẽ đến – và nó sẽ đến đúng lúc, với đúng người,
và vì lý do tốt đẹp nhất. Hãy yêu khi bạn đã sẵn sàng, chứ đừng yêu khi
bạn cảm thấy cô đơn.
14. Đừng từ chối những mối quan hệ mới chỉ bởi vì các mối quan hệ cũ không đem lại kết quả tốt đẹp
Trong
cuộc sống, rồi bạn sẽ nhận ra rằng mỗi người bạn gặp đều có ý nghĩa
riêng cho bản thân bạn. Một số người sẽ thử thách bạn, một số người sẽ
lợi dụng bạn, và một số khác sẽ dạy dỗ bạn. Nhưng điều quan trọng nhất
là, một số người sẽ giúp bạn thể hiện được khía cạnh tốt đẹp nhất của
mình.
15. Đừng cố cạnh tranh với
tất cả mọi người
Đừng
lo lắng khi thấy người khác giỏi hơn mình. Hãy tập trung vào việc “phá
kỷ lục” của chính mình mỗi ngày. Thành công chỉ là một cuộc chiến giữa
BẠN và BẢN THÂN BẠN mà thôi.
16. Đừng ghen tị với người khác
Ghen
tị là hành động đếm các “điểm cộng” của người khác thay vì đếm các
“điểm cộng” của mình. Hãy tự hỏi bản thân mình câu này: “Mình có điểm gì
mà ai cũng mong có?”
17. Đừng than vãn và tự thương hại bản thân
Các
khó khăn xuất hiện trong cuộc sốngđều có lý do riêng của chúng – nhằm
hướng bạn theo một cung đường phù hợp cho bạn. Có thể khi khó khăn xuất
hiện, bạn sẽ không nhận thấy hay không hiểu được điều đó, và có thể đó
là một trải nghiệm khó khăn.
Nhưng
bạn hãy thử nghĩ về những khó khăn mình đã trải qua trong quá khứ mà
xem. Bạn sẽ thấy rằng, cuối cùng, chúng đã hướng bạn tới một địa điểm
tốt hơn, trở thành một con người tốt hơn, có tâm trạng hay hoàn cảnh
tích cực hơn. Vì thế, hãy cười lên! Hãy cho mọi
người thấy rằng bạn của ngày hômnay mạnh mẽ gấp nhiều lần so với bạn
của ngày hôm qua – và bạn sẽ là như thế.
18. Đừng giữ mãi những hằn học
Đừng
sống với niềm oán ghét trong tim. Bạn sẽ khiến mình đau khổ hơn so với
những gì mà người mà bạn căm ghét có thể làm với bạn. Tha thứ không phải
là nói: “Những gì anh đã làm với tôi là chấp nhận được”, mà là: “Tôi sẽ
không để hạnh phúc của mình bị hủy hoại vĩnh viễn bởi những gì anh đã
làm với tôi”. Tha thứ là câu trả lời… hãy buông ra đi, hãy tìm kiếm sự
thanh thản trong tâm hồn, hãy giải phóng bản thân
bạn! Và hãy nhớ, tha thứ không chỉ vì người khác, mà còn vì chính bạn
nữa đấy. Hãy tha thứ cho bản thân mình, hãy tiếp tục cuộc sống, và cố
gắng làm tốt hơn trong tương lai.
19. Đừng để người khác kéo bạn xuống vị trí ngang bằng với họ
Đừng hạ thấp các tiêu chuẩn của mình để thích nghi với những người không chịu nâng cao các tiêu chuẩn của họ.
20. Đừng lãng phí thời gian giải thích bản thân cho người khác
Bạn
bè
bạn sẽ không cần bạn phải giải thích gì cả, còn với kẻ thù, thì dù bạn
cógiải thích bao nhiêu họ cũng chẳng tin đâu. Hãy cứ làm những gì mà
thâm tâm bạn biết là đúng.
21. Đừng miệt mài làm đi làm lại một việc mà không có “khoảng ngừng”
Thời
điểm phù hợp để bạn hít một hơi thật sâu là khi bạn không có thời gian
cho việc đó. Nếu bạn tiếp tục làm những gì mình đang làm, thì bạn sẽ
tiếp tục nhận được những gì mà bạn đang nhận được. Đôi khi bạn cần phải
tạo ra cho mình một khoảng cách để có thể nhìn nhận sự việc một cách rõ
ràng.
22. Đừng bỏ qua điều kỳ diệu của những khoảnh khắc nhỏ nhoi
Hãy
tận hưởng những điều nhỏ nhặt, bởi vì biết đâu một ngày nào đó, bạn sẽ
ngoảnh nhìn lại để rồi nhận ra rằng chúng là những điều lớn lao. Phần
tốt đẹp nhất trong cuộc sống của bạn sẽ là những khoảnh khắc nhỏ bé
không tên khi bạn dành thời gian mỉm
cười với ai đó quan trọng đối với bạn.
23. Đừng cố làm mọi thứ trở nên hoàn hảo
Thế giới thực không vinh danh những người cầu toàn; nó sẽ trao phần thưởng cho những người hoàn thành công việc.
24. Đừng đi theo con đường ít bị cản trở nhất
Cuộc
sống không dễ dàng, nhất là khi bạn lên kế hoạch đạt được điều gì đó có
giá trị. Đừng chọn con đường đi dễ dàng. Hãy làm điều gì đó phi thường.
25.
Đừng hành động như thể mọi việc đều tốt đẹp trong khi thực tế không phải như vậy
Suy
sụp một lát cũng không sao. Bạn không nhất thiết lúc nào cũng phải tỏ
ra mạnh mẽ, và cũng không cần phải liên tục chứng minh rằng mọi việc đều
diễn ra tốt đẹp. Bạn cũng không nên lo lắng về chuyện người khác đang
nghĩ gì– hãy khóc nếu bạn cần khóc – điều đó cũng tốt cho sức khỏe của
bạn mà. Càng khóc sớm, bạn càng sớm có khả năng mỉm cười trở lại.
26. Đừng đổ lỗi cho người khác về các
rắc rối của bạn
Khả
năng thực hiện được ước mơ của bạn tỉ lệ thuận với khả năng bạn tự nhận
trách nhiệm cho cuộc sống của mình. Khi trách cứ người khác vì nhữnggì
bạn đang trải qua, nghĩa là bạn đang chối bỏ trách nhiệm – bạn đang trao
cho người khác quyền kiểm soát phần cuộc sống đó của mình.
27. Đừng cố gắng làm vừa lòng tất cả mọi người
Đó
là điều không thể xảy ra, và nếu bạn cứ cố công làm như vậy, bạn sẽ
kiệt sứcmất thôi. Nhưng làm cho một người mỉm cười cũng có thể thay đổi
cả
thế giới. Có thể không phải là toàn bộ thế giới, mà chỉ là thế giới của
riêng người đó thôi. Vì thế, hãy thu hẹp sự tập trung của mình lại.
28. Đừng lo lắng quá nhiều
Lo
lắng sẽ không giúp giải thoát các gánh nặng của ngày mai, nhưng nó sẽ
tước bỏ đi niềm vui của ngày hôm nay. Một cách để bạn
có thể kiểm tra xem cónên mất công suy nghĩ về điều gì đó hay không là
tự đặt ra cho mình câu hỏi này: “Điều này có quan trọng gì nữa không
trong một năm tiếp theo? Ba năm tiếp theo? Năm năm tiếp theo?”. Nếu câu
trả lời là không, thì nó không đáng để bạn bận tâm đâu.
29. Đừng tập trung vào những gì bạn không mong muốn xảy ra
Hãy
tập trung vào những gì bạn thực sự muốn xảy ra. Suy nghĩ tích cực là
“tiền đồn” cho mọi thành công vĩ đại. Nếu mỗi sáng bạn thức dậy với tâm
niệm rằng ngày hôm nay sẽ có điều tuyệt vời xảy ra trong cuộc sống của
mình, và bạn để
tâm chú ý, thì rồi thường là bạn sẽ nhận thấy rằng niềm tin của mình là
đúng.
30. Đừng là người vô ơn
Dù
bạn đang ở hoàn cảnh tốt đẹp hay tồi tệ, hãy thức dậy mỗi ngày với niềm
biết ơn cuộc sống của mình. Ở nơi nào đó, người khác đang đấu tranh
trong tuyệt vọng để giành giật lấy cuộc sống của họ. Thay vì nghĩ về
những gì bạn không có, hãy nghĩ về những gì bạn đang có mà người khác
không có.
Subscribe to:
Posts (Atom)