Có một Phật tử hỏi Thầy : “Thưa Thầy, tại sao Thầy không tu ở chùa mà lại phải đi lang thang khất thực như thế này cho khổ?”
Thầy trả lời : “Phải đi ra ngoài tiếp xúc với thế gian mới xả li được hết cái sân si của mình. Ở trong chùa thanh tịnh vắng vẻ, cũng ba y một bát nhưng tính chất nó khác, không tiếp xúc với ai, không va chạm với thế gian thì làm sao biết mình đã hết sân, hết si ?
Ra ngoài nắng, mưa, người ta chửi, mắng, đánh đập, khen, chê, xin cơm người cho người không, phải chịu đắng cay tủi nhục mới rũ bỏ được hết tham, sân, si, mạn, nghi, đi tới chánh đẳng chánh giác.
Ở trong nhà mà bảo tôi đã hết sân si rồi thì làm gì có tiếp xúc với ai đâu mà nổi sân si ? Làm gì có ai tới phá phách va chạm gì đâu mà sân si ? Phải ra ngoài, phải biết khổ đau thì mới thoát được khỏi khổ đau. Phải đi tới tận cùng của cái khổ rồi thì sẽ không còn gì có thể làm cho mình khổ nữa…”
Nghe Thầy nói mà tự nhiên nghĩ tới mấy ngày trước Thầy ngủ ở nghĩa địa mà cũng bị đuổi. Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên. Rồi chưa kể những lần Thầy đi xin cơm, không ai cho mà còn bị khinh rẻ, những lần Thầy bị mắng, bị đánh sưng miệng vì bị thế gian cho là giả sư lừa đảo. Nhưng Thầy vẫn chấp nhận, vẫn mỉm cười không sân hận mà còn lo người đánh mình bị đau tay và mong họ luôn được an lạc, hạnh phúc… Yêu thương và từ bi là cách để Thầy đi tới bậc thang cuối cùng của sự giác ngộ.
Chứ giờ mà Thầy ở trong chùa to tượng lớn, tài sản ngàn tỉ, đất đai bạt ngàn, tay đeo đồng hồ Rolex, hai điện thoại Vertu hai sóng, đổi xe từ Audi sang Volkswagen hay ngồi trên ngai cao điện lớn nhìn xuống nhận cúng dường, thì đâu còn gọi là tu nữa…
Với một bậc chân tu, tu là sửa, là để tự hoàn thiện mình, là phải tự trải nghiệm khổ đau để đạt tới giải thoát khổ đau cho mình và cho chúng sanh.
No comments:
Post a Comment