Hôm
ấy đạo sư có việc ở làng quê hẻo lánh và đưa đệ tử đi theo. Cả hai đều
cuốc bộ. Dọc đường, đạo sư bảo đệ tử tạm nghỉ chân dưới một tàn cây xanh
um, như cái dù lớn che nắng trưa chói chang. Cách đó xa xa là một dòng
suối nhỏ chắn ngang. Đạo sư bảo : “ Thầy khát. Nhờ con lấy dùm thầy chút
nước. “
Đệ
tử mau mắn xách vò, thoăn thoắt bước tới con suối. Đến nơi, anh tần
ngần nhìn dòng nước, rồi nhìn sang bên bờ kia. Bắt gặp một đàn bò còn
ướt lông, hiểu ra cớ sự, anh quay lại gặp sư phụ,
bộc bạch : “Thưa thầy, người ta mới vừa dắt bò qua suối. Nước bị quậy
lên đục ngầu nên con không dám…”
Đạo sư ôn tồn : “ Được con. Vậy mình chờ một chút”.
Khoảng mười lăm phút sau, đạo sư bảo : “Lấy nước đi con!”
Đệ
tử sốt sắng xách vò trở lại bờ suối. Anh thấy nước bớt đục hơn, nhưng
vẫn chưa thể dùng được. Lập tức quay về chỗ sư phụ, anh áy náy nói :
“Thưa thầy, cũng chưa uống được đâu
ạ.”
Đạo sư mỉm cười : “Không sao, con. Mình chờ thêm một chút nữa.”
Rồi
ngài xếp bằng, hai bàn tay để lên lòng, sửa dáng cho thẳng lưng, lim
dim đôi mắt, yên lặng dưỡng thân dưới bóng râm của tàn cây.
Khoảng
nửa giờ sau, đệ tử ấy trở lại bờ suối. Bây giờ nước đã trong veo, có
thể nhìn thấu lớp sỏi dưới đáy. Anh rón rén bước xuống để khỏi khấy
động, và cố lựa chỗ tốt nhất để múc đầy vò nước mát mang về dâng thầy.
Đạo
sư đón lấy cái vò, nhìn vào rồi bảo “Con xem. Làm thế nào con có được
chỗ nước trong trẻo, mát ngọt này. Thật ra con chẳng làm gì cả. Con chỉ
cần kiên nhẫn đợi cho cặn cáu có đủ
thời gian để nó tự lắng xuống. Tâm
con cũng thế. Khi tâm con nổi sóng, điên đảo, con đừng toan tính cách
này cách kia để cố dẹp yên nó. Con hãy cho nó đủ thời gian để nó tự lắng
xuống. Nên khi con giận ai, con đừng thèm nghĩ tới họ nữa, đừng ráng
tranh cãi hơn thua. Con hãy hướng tư tưởng con sang việc khác. Tốt nhất
là con làm thinh, giả mù, giả điếc và kiếm một chỗ mà ngồi thở đều đặn,
nhẹ nhàng. Con chỉ tập trung vào hơi thở mà thôi.”
Đệ tử đáp: “Thưa thầy, nhưng thường đang lúc tâm trạng bất bình thì con lại không nhớ được cách để thoát ra !”
Đạo
sư gật đầu : “Phải đó con. Thế nên chỉ sau khi phạm sai lầm xong rồi
thì mình mới biết là mình sai lầm. Nhưng như thế
vẫn còn khá hơn là không nhận ra sai lầm mình vừa mắc phải. Mỗi một
trạng huống trong đời tu của con là một bài thi khảo sát trình độ tiến
hóa tâm linh của con. Nhưng khi con ở vào trạng huống đó, thì con không
hề nhớ là mình đang được thi, đang được thử thách. Đến khi kịp nhớ ra
thì con đã thua mất rồi, thi rớt rồi !”