•
Đôi khi bạn thấy cuộc đời này thật bất công! Bạn đã cho đi quá nhiều mà
không nhận lại được bao nhiêu… Vấn đề thực ra rất đơn giản. Khi bạn cho
đi là bạn đã nhận được rất nhiều hơn thế - đó là niềm vui vô hình mà
bạn không chạm vào được.
•
Bạn thắc mắc rằng tại sao khi người khác buồn thì bạn luôn ở bên cạnh
họ để xoa dịu vết thương cho họ; rồi đến khi họ tìm lại được niềm vui
thì họ sẽ lại quên bạn. Bạn ạ, cuộc đời này là một vòng tròn. Thật ra
không có sự bất công nào đối với bạn ở đây hết. Có hay chăng sự nhận lại
từ người khác chỉ là đến với bạn sớm hay muộn mà thôi; và cái quan
trọng là bạn có mở rộng lòng mình để nhận nó hay không?
•
Tất cả chúng ta sinh ra và tồn tại trên đời này đều mắc nợ nhau. Cho
đi, nhận lại, là hình thức luân phiên để trả nợ lẫn nhau. Khi bạn cho đi
những điều tốt đẹp thì bạn sẽ được sự bình yên trong tâm hồn. Bạn phải
hiểu rằng cho đi không có nghĩa là sự toan tính ở đây. Bạn càng toan
tính thì bạn lại càng cảm thấy bị dồn nén; bạn cho đi mà tâm bạn không
tịnh. Khi ấy bạn vừa phải cho mà vừa không được nhận niềm vui vô hình từ
chính bản thân cái cho đi của bạn.
•
Tất cả mọi thứ chúng ta làm cho nhau đều có sự vay trả. Đôi khi là sự
vay trả hữu hình, và đôi khi cũng là một sự vay trả vô hình. Mỗi người
chúng ta quen biết nhau, yêu nhau, ghét nhau… âu cũng là cái duyên. Có
duyên mới có những xúc cảm đó. Cái duyên ban đầu là do trời định, nhưng
để gắn bó lâu dài, muốn biến cái duyên ấy thành tình yêu thương là do
chúng ta quyết định, nhờ vào cái cho đi của mỗi người. Nhưng bạn nên
nhớ, trong tình yêu không có sự trông mong được nhận lại, bởi tình yêu
luôn là một thứ điều luật không công bằng của trái tim, không có định
nghĩa cũng chẳng có lý lẽ. Có hay chăng một là bạn nhận được hạnh phúc;
không thì bạn nhận chịu sự đau khổ. Tất cả đều trong một vòng tròn lẩn
quẩn.
•
Nhưng dù biết đôi khi cuộc sống không được như ý muốn của chúng ta, bạn
hãy cứ cho đi. Cho đi là bạn đã tự yêu thương lấy chính bản thân mình.
Bạn đã hòa vào dòng chảy của cuộc sống, của đời người.
-
Đời người như một dòng sông, nhưng cuộc sống hòa tan với thời gian,
luôn trôi đi và không ngừng đổi mới, mãi biến chuyển mà muôn đời vẫn
thế.
-
Tất cả dòng sông rồi sẽ đi về biển; từ biển bao la sẽ rót vào những con
sông mênh mang tràn đầy. Mạch luân lưu không ngơi nghỉ ấy là cuộc sống.